Một yểu điệu thục nữ xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê, nhưng nhiều lần thả cả thính lẫn bả mà vẫn không ăn thua. Tết năm nào người ta cũng "chúc nhanh lấy chồng" khiến nàng lấy làm bồn chồn. Một hôm, soi gương thấy mình giống yểu điệu thục mạng hơn là thục nữ, nàng hiểu ra vấn đề bèn nghĩ ra một mẹo. Chiều hôm ấy, nàng ra cổng làng, vừa nhặt lá vàng rơi vừa ngâm thơ rất to:
Những lần gà nhà tôi bị mất Mẹ tôi chửi: – Cái đứa trộm gà ơi Ta cầu mong cho ngươi Nuôi được gà đầy đàn Lứa này tiếp lứa khác Có nhiều gà nhất bản Có nhiều gà nhất mường!
Những lần lợn con nhà tôi bị mất Mẹ tôi chửi: – Đứa nào trộm lợn nhà tôi Thì hãy có nhiều lợn Đàn tiếp đàn núc ních Lứa tiếp lứa không ngừng Bán được nhiều tiền nhé!
Từ thuở bé đến giờ Hễ nhà mình mất gà mất lợn Tôi đều nghe thấy mẹ tôi chửi như thế Cầu mong cho kẻ trộm kia khá giả Không bao giờ đến nhà tôi ăn trộm nữa
Tôi là đứa con gái dưới mức bình thường Nhan sắc không bằng đám bạn Khéo léo không bằng người ta Thế mà có hẳn bốn nhà Muốn được tôi làm con dâu của họ.
Nàng vừa ngâm xong thì trông chừng thấy một văn nhân, lỏng buông tay khấu bước lần cười tươi, nhưng vừa mới tỏ mặt người, thì đâu nghe giọng... mẹ nàng chửi mất gà. Rằng:
Tao mất một con gà vàng khoang cổ Tao mất một con gà nổ lang bông Bây về bây nấu nồi đồng Bây nấu nồi đất, Bây ăn lật đật, Bây ăn bằng mo, Bây ăn cho no, Bây nghe tao chửiii... Tam canh mồ nội, Xóm hội xóm phường, Lư hương bát nước, Xóm trước xóm sau, Xóm băn xóm ngái, Bọn bây xúm lại, Ăn hại gà tao Bây ăn làm sao, Nói ra nghe thử...
Thành ra, chàng kia chưa kịp hỏi chào, mà nàng vội té ngay vào bụi tre.
Jap Tiên Sinh, 4/2021 |